Truyện này nguyên tít là ONLY GIRL, mình viết được một nửa, sau hơn 1 năm, mình viết nốt nửa còn lại…
Lâu rùi mình đã cai nghiện đc tật café đêm, nhg chắc có 1 cơ số người vẫn mê say hương vị ấy! Lại phiêu đi nhé!
…
1. Đêm, gió hờ hững nhả từng hơi buốt giá, ve vuốt từng khuôn mặt người.
Anh rùng mình khi bước ra khỏi cánh cửa chiếc xe bốn bánh đen trụi. Bước nhanh vào một trong những quán bar đình đám của dân chơi Hà Thành. Tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng người hò hét, tiếng cụng ly chan chát, âm thanh của các thể loại âm thanh. Khói thuốc lá, khói shisa, khói sân khấu, khói của các thể loại khói. Ánh đèn nhập nhoạng, bóng bay bảy sắc cầu vồng, băng rôn loè loẹt, áo quần màu mè, màu của các thể loại màu. Mùi nước hoa, mùi mồ hôi, mùi của các thể loại rượu, mùi của các thể loại hoa quả, mùi của các thể loại mùi. Tất cả trộn vào nhau thành một thứ đặc quánh nhầy nhụa xộc thẳng vào các giác quan của anh, mạnh mẽ xâm chiếm từng phần trong anh. Thứ ấy nhanh chóng bao bọc lấy anh, chiếm lĩnh anh. Và rồi, như bao con người nơi đây, anh thuộc về nó. Thế giới ấy có 1 cái tên ngắn và gọn – Xõa!
2. Nóng! Đó là cảm giác rõ rệt nhất mà anh cảm nhận được trong thế giới ấy! Tất nhiên, khác hẳn với cái Lạnh ở thế giới bên ngoài! Càng len lỏi vào thế giới ấy, càng nóng, nóng đến ngột ngạt. Rồi anh cũng nhanh chóng tìm đến bàn của các đồng đội. Như thường lệ, vây quanh đó vẫn là những gái xinh zai đẹp long lanh! Và rồi vẫn như thường lệ là màn chào hỏi qua những cái ôm với gái xinh, những cái bắt tay với zai đẹp! Anh nhanh chóng nhập cuộc bằng một ly rượu trên tay! Với anh, mọi thứ nơi đây dường như đã quá quen thuộc, vậy mà lần nào, anh cũng ngượng nghịu với chính bản thân anh! Có lẽ, thế giới thực sự của anh là cái thế giới ở bên ngoài cánh cửa kia, quá khác biệt so với thế giới này! Anh buộc fải nhắm mắt lại, lắc đầu mấy cái, để cho những dây thần kinh thích nghi trong anh phát huy tác dụng! Và khi mở mắt ra thì cũng vẫn như thường lệ, anh lại bắt gặp một vài ánh nhìn của một vài cô gái! Cho dù đó là những ánh nhìn thu hút hay lén lút thì thông thường đều là những ánh nhìn nồng ấm, nóng bỏng như muốn thiêu đốt anh! Anh mỉm cười! Ở đây đủ nóng rồi cơ mà nhỉ? Khuôn mặt, bờ vai, bộ ngực, vòng eo, cặp mông, đôi chân đều là những thứ dễ thấy nhất tại đây! Và cả những hình xăm rất sexy nữa! Lợi thế của một chàng trai có ngoại hình đẹp, vầng trán cao ngạo, nụ cười thân thiện và quan trọng là đến một mình, khiến anh được nhiều cô gái để ý! Anh tự cho mình thưởng thức những thứ được coi là đẹp ở nơi đây! Tất nhiên, đó là những cô gái đẹp và những thứ thuộc về những cô gái đẹp…
3. Thông thường người ta cứ tưởng rằng mình sẽ ngắm người khác giới trước! Nhưng thực ra thì ngược lại! Chính xác thì người ta sẽ soi người cùng giới với mình trước! Đẹp hơn mình thì học tập hoặc ghen tị! Kém mình thì cười khẩy và lấy lại tự tin! Ngầm thôi, chả ai nói ra bao giờ! Sau đó, người ta mới ngắm đến người khác giới!
Anh bật cười thành tiếng khi suy nghĩ như vậy! Bởi thực ra trước khi nhìn ngắm những cô gái kia, thì anh đã kịp đảo mắt rất nhanh qua những khuôn mặt điển trai khác, những phong cách thời thượng khác. Anh đã kịp lạnh rợn người bởi những cái liếc mắt đưa tình của vài anh chàng đồng tính. Và rồi anh cũng đã kịp lấy lại sự nóng bỏng đến ngột ngạt tràn ngập trong căn phòng này. Thời nay mà, bình thường thôi!
Anh nhấp một ngụm rượu rồi tiếp tục công cuộc nhìn ngắm! Anh chìm đắm trong những thứ bình thường và quen thuộc…
Bỗng nhiên anh sững lại trước một chuỗi hình ảnh lạ! Một mái tóc màu đỏ rực rỡ! Một bộ váy cũng đen trụi như màu chiếc xe của anh – một bộ váy không cố tình hở ra bất cứ thứ gì cho anh ngắm, nhưng lại vô tình để anh nuốt trọn thân hình hấp dẫn ấy với những đường may bó sát! Một ánh mắt sắc lạnh nhìn lướt qua anh! Rất lạnh! Lạnh đến nỗi anh lại phải rùng mình như lúc ở bên ngoài trời! Cái lạnh như từ trong người anh đi ra chứ không phải từ ánh mắt kia nữa! Lạ thật!
Anh như bị ánh mắt ấy làm đóng băng…
Thời gian chết lâm sàng trong giây lát…
Không gian ồn ào như chìm nghỉm đi…
Chỉ có cô gái sở hữu ánh mắt sắc lạnh, mái tóc đỏ rực rỡ và giai điệu của bản hit Only Girl của Rihanna vào đúng lúc đó đang vang lên cuồng nhiệt mà bí ẩn…
“ Want you to make me feel like I’m the only girl in the world
Like I’m the only one that you’ll ever love
Like I’m the only one who knows your heart
Only girl in the world… “
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Only-Girl-Rihanna/ZW67F9WO.html
5. Cô gái đi vào nhà vệ sinh. Anh đi theo, đứng đợi ngoài cửa. Một chút bối rối thoáng qua. Anh bật cười vì mình vẫn còn có thể bối rối, nhấp một ngụm rượu, tim anh trở lại nhịp bình thường.
Cô bước ra, chẳng thèm đưa anh một ánh nhìn. Cô len lỏi giữa đám đông quay trở lại bàn của mình. Một thanh niên cười nghiêng ngả vô tình đẩy vào người cô, khiến cô trượt chân ngã nhào. Chợt một bàn tay nắm lấy cô, rồi một cái ôm vòng qua eo, níu cô lại.
Anh và cô ôm nhau giữa đám đông xa lạ…
– Cảm ơn anh!
– Không có gì! Cô để tôi đưa cô về bàn chứ?
– À vâng!
Rồi anh giang sải tay rộng và vững chãi bao bọc lấy cô, giữ cô trong một khoảng không, để không ai có thể chạm được vào cô…
– Bàn tôi đây rồi! Cảm ơn anh!
– Uhm có lẽ không cảm ơn suông đâu! Cô mời tôi một ly chứ?
Cô mỉm cười nhẹ! Lần đầu tiên anh thấy cô cười, sau ánh mắt và khuôn mặt sắc lạnh. Cô rót cho anh một ly. Nhỏ bạn bên cạnh huých :
– Hey, cưng kiếm đâu ra anh chàng này đấy!
Cô nhếch mép cười khẩy, trở lại với vẻ mặt sắc lạnh, kiêu kỳ :
– Trên đường từ nhà vệ sinh về đây!
Anh nhíu mày. Cô gái này ăn nói đáo để ra phết! Anh giữ chặt ly rượu uống ực một cái. Cô hơi ngạc nhiên, đôi mắt mở to, phản chiếu những ánh đèn nhí nhách nháy loạn xạ trong club. Cô cầm chai rượu ra dấu hỏi anh có muốn uống nữa không. Nhưng anh lắc đầu. Anh đột ngột tiến lại gần cô, siết chặt cô, xoáy chặt lên môi cô một cái hôn. Bị bất ngờ, cô như ngừng thở. Tay cô không thể nhấc lên nổi để cho anh một cái tát. Nụ hôn nồng cháy như nuốt chửng cả không gian ồn ã nơi đây. Rồi anh từ từ tháo lỏng vòng tay, rồi từ từ nhả môi anh ra khỏi cô. Cô thở hắt. Một tay anh vẫn siết chặt eo cô, một tay anh bưng lấy khuôn mặt cô rồi thì thầm vào tai cô :
– Đã bảo là không cảm ơn suông mà!
Cô sững sờ nhìn anh. Ánh mắt sắc lạnh ban đầu đã biến thành ngọn lửa thiêu đốt ánh mắt anh tự bao giờ. Những sợi tóc đỏ rực lòa xoà trên vầnh trán bướng bỉnh. Anh nhẹ nhàng gạt những sợi tóc ấy, thơm nhẹ lên vầng trán cô. Rồi xoay người ngược lại, anh vòng tay ôm cô từ đằng sau. Cô nhắm mắt, mỉm cười rồi nuốt lấy từng hơi thở của anh. Hai cơ thể quấn lấy nhau, đung đưa theo điệu nhạc. Một bản remix lạ lùng của bài hát “I don’t want to miss a thing” vang lên…
“I just want to hold you close
Feel your heart so close to mine
And just stay here in this moment
For the rest of time…
And I don’t wanna miss a thing…”
http://mp3.zing.vn/bai-hat/I-Don-t-Want-To-Miss-A-Thing-Aerosmith/ZWZCUDF9.html
Anh và cô, một lần nữa, ôm nhau giữa đám đông xa lạ… Nhưng lần này, không ai muốn bỏ lỡ bất kì điều gì…
Mọi thứ âm thanh, mọi thứ mùi vị, mọi thứ ánh sáng vẫn hỗn tạp. Riêng chỉ có một thứ cảm giác vừa trong vắt vừa nồng nàn như chính ly rượu gin kia…
Bỗng nhỏ bạn vỗ nhẹ vào vai cô gái, hất hàm, chỉ vào đồng hồ. Cô dừng lại, liếc nhanh vào chiếc đồng hồ rồi hốt hoảng gạt tay anh ra, cầm túi xách nhỏ bạn đưa rồi để bạn kéo đi. Anh ngạc nhiên, nắm tay kéo cô lại.
– Đi đâu vậy?
– Tôi phải về!
– Làm thế nào để gặp lại?
– Ở đây Chủ Nhật!
Rồi cô buông tay anh, hòa vào đám đông biến mất. Anh len lỏi đuổi theo vì chưa kịp lấy số điện thoại, thì lại đụng phải cậu bạn mình.
– Đi đâu nãy giờ thế ông? Quay lại bàn mình đi!
Anh tặc lưỡi, nhìn đồng hồ, kim phút nhích qua số 12. Cô gái kia như cô nàng lọ lem chạy trốn chàng hoàng tử trước khi tiếng chuông đồng hồ điểm 12h đêm, nhưng lại chẳng đánh rơi chiếc giầy nào. Anh trở lại bàn cùng nâng ly với những người bạn, lắc lư theo tiếng nhạc. Anh không quên bật cười vì buổi tối kì lạ với cô gái kì lạ và cảm giác kì lạ…
6. Chuông báo thức reo… Ánh sáng chói lòa của tuần mới như xuyên thủng đôi mắt anh. Anh đạp tung chăn, vùng dậy, nhớ lại đêm qua tan cuộc vui, anh vẫn đủ tỉnh táo lái xe về nhà, đặt chuông báo thức và lên giường đánh một giấc no say. Trong mơ, anh vẫn mộng mị, ảo giác về một mái tóc đỏ rực, ánh mắt sắc lạnh và nụ hôn ngọt ngào. Gạt phăng những dư vị của ngày cũ, anh nhớ ra sáng nay có buổi phỏng vấn với bên truyền hình.
Đến văn phòng, ngồi ngay ngắn vào ghế, anh lắc đầu mấy cái lấy lại cân bằng. Trợ lý mang vào một cốc café nóng hổi và không quên báo rằng 10 phút nữa anh sẽ thực hiện cuộc phỏng vấn. Anh nhấp một ngụm. Vị caffeine không hiểu bằng cách nào đó, vừa trôi tuột xuống cổ họng anh, lại vừa xộc thẳng lên óc anh, đánh tan làm khói mờ ảo trong trí não, trả lại sự trong veo, tỉnh táo. Uống gần cạn cốc café cũng là lúc cánh cửa phòng anh mở ra. Trợ lý lại bước vào cùng hai người đàn ông mang theo máy quay và thiết bị, theo sau là một cô gái với mái tóc búi gọn gàng, ánh đỏ, cùng…đôi mắt sắc lạnh…
Anh và cô nhìn nhau sững sờ… Thế nhưng, gần như ngay lập tức, cô gái tiến tới và giơ tay để bắt tay anh, giới thiệu cô là phóng viên hôm nay thực hiện cuộc phỏng vấn anh. Đáng lẽ đồng nghiệp của cô, người đã liên lạc với anh trước đó, mới là người phỏng vấn anh, nhưng hôm nay chị có việc đột xuất nên cô đi thay. Anh mỉm cười và mời cô ngồi. Thế rồi cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ.
Trước khi chia tay, anh hỏi cô :
– Vậy cô có thể để lại số điện thoại để tôi có thể hỏi về lịch phát sóng chứ?
Cô gái vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc và sắc lạnh :
– Đồng nghiệp của tôi sẽ liên lạc với anh ngay khi có lịch! Cảm ơn anh về buổi phỏng vấn!
Rồi cô cùng ekip ra về. Anh đã không biết rằng, đó là lần cuối cùng anh gặp cô.
Anh đã phải cố gắng lắm mới thực hiện được buổi phỏng vấn một cách bình thường nhất có thể. Trong suốt cả buổi, anh không hề nhìn thấy cô cười. Anh hoàn toàn hiểu công việc của cô, cũng như hiểu hoàn cảnh sáng nay và đêm qua là khác nhau. Chính vì thế, anh bỏ qua và đợi đến Chủ Nhật tới như cô đã hẹn tối qua. Nhưng không còn thấy cô đâu nữa.
Sau này, anh vẫn thường xuyên nhìn thấy cô trên một mặt phẳng chuyển động phát ra âm thanh. Tất cả đều rất sống động, nhưng quá đỗi xa lạ. Đó không phải là cô gái kì lạ mà anh đã gặp vào buổi tối hôm đó.
Anh đâu biết rằng cô phóng viên xa lạ kia có một nguyên tắc : “Không bao giờ yêu người mình phỏng vấn!”
Thi thoảng mỗi tối Chủ Nhật, anh lại đến quán bar ấy, đợi một mái tóc đỏ rực và một ánh mắt sắc lạnh…
Mọi thứ kì lạ theo thời gian có thể trở nên bình thường. Cuộc sống với những nguyên tắc cá nhân và lề lối xã hội đôi khi buộc con người ta phải đi trên những con đường khác nhau…
P.S. Chúc một nửa thế giới ngủ ngon!