Có nhiều cách kể chuyện hơn là làm bánh hay làm tình…
Câu chuyện ngày hôm nay của tôi không bàn về bất cứ cái gì to tát cả, mà chỉ đơn giản là chuyện người già và người trẻ…
Cách đây vài năm, A-Vê-Gờ chỉ là một đứa trẻ non nớt chập chững bước vào ngành truyền hình. Xuất thân từ gia đình khá giả, A-Vê-Gờ có điều kiện phát triển sớm, và vô tình trở thành cậu bé Thánh Gióng thời hiện đại. Ba tuổi vẫn chưa biết nói, hay đúng hớn là chưa được cấp phép nói. Đợi đến thời buổi loạn lạc, chuyển giao binh quyền, A-Vê-Gờ vươn vai thành chàng trai trẻ to lớn sau khi đã ăn tốn biết bao cơm thịt, rồi khoác lên mình áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt với công nghệ tiên tiến nhất thế giới để xung trận. Trận đánh chưa xong, chàng chưa thể bay về trời!
A-Vê-Gờ cho tới giờ vẫn là một người trẻ, chưa đủ trưởng thành. Người trẻ có quyền mắc sai lầm, thậm chí đó là một đặc quyền không thể bỏ qua. Người trẻ thường tự ti, chính vì tự ti nên phải gom tất cả những gì được coi là sức mạnh để tạo nên sự tự tin. Trong quá trình đó, họ bị nhầm lẫn hoặc thiếu cân bằng giữa số lượng và chất lượng. Đó là điều bình thường! Nó khiến người trẻ biết động não và rút kinh nghiệm. Thêm nữa, người trẻ phải trải qua nhiều giai đoạn khó khăn, như khủng hoảng niềm tin, lý tưởng, và đặc biệt là giai đoạn dậy thì với tâm sinh lý bất ổn định. Ở khúc này, họ vừa hiếu chiến vừa mềm yếu. Cái sự trẻ trâu khao khát được thể hiện mình, khiến họ lao vào cuộc chơi những tưởng được tính toán kỹ lưỡng, nhưng thực tế luôn là câu chuyện khó lường, không chỉ đòi hỏi kinh nghiệm, kinh phí, mà còn cần tới may mắn và thế thời. Không có gì ngạc nhiên khi sự bất giác ngộ ra khiến họ tự nhìn nhận lại bàn cờ của mình. Biết đâu đấy, ngay từ đầu, họ đã xếp sai quân cờ trên một bàn cờ, hoặc khiến quân cờ đi sai cách thức của nó. Tướng loay hoay nhìn các kẻ Sỹ lỡ đi ra khỏi Cửu Cung. Quân Tượng bị che khuất bởi mắt Tượng, trong khi Song Pháo không hợp dơ để tạo được thế Pháo Lồng. Quân Xe ngang dọc tung hoành, nhưng vô tình bị bắt đi theo kiểu nước kiệu 2, 3 ô của quân Mã. Còn khi “cờ bí dí Tốt”, thì hỡi ôi, Tốt nhiều quá, không biết dí Tốt nào! Xếp lại bàn cờ, học lại cách chơi và cải tiến tư duy không phải là điều khó. Huống chi thời gian còn nhiều và tương lai còn dài…
Mọi phép so sánh đều khập khiễng. Một cậu bé 3 tuổi không thể so sánh với một người đàn ông 40 tuổi. Tuy nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn, cậu bé 3 tuổi trở thành người trẻ, còn người đàn ông 40 tuổi trở nên già cỗi. Người già đó tên là Vê-Tê-Vê…
Không thể phủ nhận người già là bậc trí nhân đáng được tôn trọng. Người già thường nhớ về quá khứ huy hoàng và hào hùng của tuổi trẻ, cái thời mà chỉ có họ độc quyền giang tay đón sóng. Giờ đây, khi nét thời gian hiển hiện rõ ràng là những nếp nhăn khó tính, sức khỏe giảm sút, cùng niềm kiêu hãnh quá đỗi tự trào, người già bắt đầu ý thức được sự cần thiết phải đổi mới. May thay, thời buổi hiện đại, họ có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nào là tiêm Botox ngăn lão hóa, nào là công nghệ Thermage căng da, hút mỡ an toàn không dao kéo, rồi thì chỉnh sửa đủ các bộ phận như độn cằm, sửa mũi, nâng ngực, bơm mông, bóp bụng, kéo chân, vân vân và vân vân. Có điều, lợi bất cập hại của phẫu thuật thẩm mỹ thì chưa biết thế nào… Trước mắt, người già cũng trẻ ra và đẹp hơn rồi đấy! Còn chưa kể đến hàng hiệu khoác bên ngoài cùng cái mác hoành tráng, người già sải những bước chân tự tin trên đường phố, mà ai cũng phải trầm trồ xuýt xoa, thậm chí nể sợ. Biết đâu đấy, thứ quan trọng nhất là sức khỏe lại đang bị đe dọa. Lục phủ ngũ tạng, hay mọi cơ cấu tổ chức hệ thống bên trong của người già đã suy giảm đáng kể. Đặc biệt là hệ thống hô hấp bị ảnh hưởng nghiêm trọng do môi trường ô nhiễm, theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen, mà thực tế điển hình là cái cống trước cổng hàng chục năm nay vẫn… tỏa hương thơm ngát… Mọi loại nước tăng lực hay thuốc bổ kiểu thực phẩm chức năng đều chỉ mang tính tạm thời. Người già từng ngày lo ngại một căn bệnh ung thư bất chợt ập đến… Hy vọng tới lúc đó, thế giới đã tìm ra thuốc chữa ung thư!
Tất nhiên, trong một thế giới không chỉ có người già và người trẻ. Còn rất nhiều thể loại người khác nhan nhản, tạo nên sự phong phú đầy thú vị. Có thể kể đến những cậu ấm cô chiêu, tên thì dài và khó nhớ lắm, chỉ mỗi tên Việt-Teo là có vẻ dễ nhớ nhất! Nghe đâu cậu ấm này thuộc hàng công tử Bạc Liêu hào hoa phong nhã lắm! Lời như đồn, tấn trò đời còn nhiều chương hồi…
Chân lý thuộc về người già, nhưng sức mạnh lại thuộc về người trẻ. Với kinh nghiệm và bản lĩnh, người già khó bị gục ngã. Họ chỉ có thể chết luôn! Thế nhưng, xem ra, với một cán bộ lão thành được nhà nước bảo trợ và được con cháu biếu sâm ăn hàng ngày, có lẽ còn lâu mới chết được…
Vậy, nếu bạn là người trẻ, bạn sẽ chiến đấu hay để bị gục ngã?
…
Còn với riêng tôi, tôi hợp với người già, nhưng lại thích người trẻ, và lại được cậu ấm tán tỉnh. Bởi may thay, tôi vẫn còn sức trẻ và chút nhan sắc còn sót lại để được nuông chiều. Nhưng được nuông chiều không có nghĩa là được ỷ lại. Tôi vẫn bước đi từ tốn. Tôi không biết con đường tôi đi sẽ dẫn tôi đến đâu, chỉ biết rằng tôi đang tận hưởng từng bước chân của mình, trong từng khung cảnh xung quanh và với từng con người tôi gặp. Tôi đang yêu người trẻ, và như cách thông thường của tôi, tôi yêu hết mình! Để nếu có ngày chia tay, tôi không bao giờ phải nuối tiếc. 26 tuổi, tôi chưa nuối tiếc bất cứ tình yêu hay đam mê nào của đời mình. Vẫn còn quá trẻ để đưa ra bất cứ kết luận gì. Tôi chỉ biết yêu, biết đi và biết tin…
Tôi tin có nhiều người như tôi!
P.S. Chúc một nửa thế giới ngủ ngon!