Miền đất hứa

somewhere in USA

Câu chuyện ngày hôm nay của tôi bắt đầu từ một bộ phim của Mỹ về ngày mai…

Khi bộ phim Tomorrow Land vừa ra mắt, tôi đang ở Mỹ và háo hức đi xem. Tiếc là hôm đó đến muộn, lúc vào trong rạp thì phim đã chiếu rồi! Lúc đó tôi ước lượng chắc khoảng hơn 30 phút, nên vẫn ngồi xem 1 tiếng còn lại, dù hầu như không có gì lý thú! Xem xong có chút thất vọng! Nhưng hóa ra không phải vậy… Trong chuyến bay từ Mỹ trở về VN, tôi có xem lại bộ phim này. Lúc đó mới vỡ lẽ ra là mình đã bỏ lỡ gần 1 tiếng đầu của bộ phim, và đó mới là phần thú vị! Rõ ràng một bộ phim ra rạp là sản phẩm hoàn hảo nhất có thể của một ekip lớn. Việc bỏ lỡ tới 1 tiếng mà có tới 24 hình/giây, tức là bỏ lỡ 86.400 hình, là điều không nên chút nào. Đáng lẽ tôi nên ra về ngay khi biết mình đã bỏ lỡ quá nhiều…

Nội dung bộ phim kể về một cô bé cùng vài cộng sự tìm cách giải cứu tương lai tồi tệ sẽ xảy ra, bằng cách thay đổi thực tại. Các cộng sự không thể làm được, mà cần sự giúp đỡ của cô gái, còn cô gái cũng không thể tự làm một mình. Trong phim có sự xáo trộn về quá khứ, hiện tại và tương lai. Diễn biến thời gian trở nên bất thường, để biểu đạt ý đồ của người làm phim. Thực tế thì rất đơn giản, hiện tại là sản phẩm của quá khứ, và ảnh hưởng đến tương lai. Vậy theo tính chất bắc cầu thì quá khứ cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Nếu hôm nay chúng ta chưa giải quyết xong việc của ngày hôm qua, thì ngày mai cho dù ở hình thức nào, vẫn sẽ chỉ mang dáng dấp của ngày hôm qua. Việc cất giấu quá khứ, hay đốt quá khứ để cố quên đi, đối với cá nhân tôi cho là một việc làm ngu xuẩn. Hãy giải quyết dứt điểm hoặc sống chung với quá khứ một cách yên bình. Hãy để ngày hôm nay nhìn lại và thấy những điều đã qua hoặc là đẹp đẽ hoặc là bình thường, chứ không có gì nặng nề cả. Đừng để sức nặng của quá khứ kéo lê mình tụt lại, ì ạch và mài mòn đi. Dòng chảy cuồn cuộn của thời gian, của những ý tưởng mở ra những điều mới lạ, luôn khiến con người ta cần phải vận động cả trí óc và toàn bộ cơ thể. Bởi vậy, những kẻ sống ủ dột hay thậm chí đắm say với quá khứ, thực ra có thể coi như chết rồi. Ngày hôm nay, hãy đẩy mình chạy trên chiếc xe 4 bánh của cơ hội mới, thách thức mới, niềm tin mới và cuộc sống mới.

Với nhiều người, nước Mỹ là một miền đất hứa! Đó là nơi có thể biến nhiều ước mơ trở thành hiện thực! Chỉ là “có thể”! Không thể đếm xuể những người muốn đặt chân đến nước Mỹ, tìm mọi cách hay bất cứ giá nào để đến Mỹ! Nhưng dường như, chỉ những người vô tư nhất mới đạt được mục đích của mình! Cũng chẳng thể đếm nổi đã có bao nhiêu người hỏi tôi về cách xin visa vào Mỹ! Dù từng có kinh nghiệm, nhưng thực ra kinh nghiệm của tôi về xin visa Mỹ là quá sơ sài bởi lần nào cũng dễ dàng hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều! Tôi cũng không hiểu sao lại đơn giản thế, và tôi cũng không quan tâm! Đó là việc của các bạn Mỹ! Mỹ là Mỹ, còn tôi là tôi!

Với tôi, miền đất hứa là miền đất được lựa chọn để giúp những người thậm chí lập dị có một môi trường tốt để phát triển, để người bình thường không trở thành lập dị, và để người lập dị cũng trở nên bình thường. Miền đất hứa là nơi khiến những ước mơ hoài bão của bạn có thể được chia sẻ và thực hiện bởi chính bạn. Đó không phải là nơi để bạn sống cuộc sống do người khác nghĩ ra, muốn bạn làm theo. Mà đó là nơi sinh ra từ tâm trí của bạn. Có ai đó tặng cho bạn một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi và bảo hãy coi đó là nhà của bạn. Nhưng việc coi đó là nhà của bạn hay không lại phụ thuộc vào bạn. Nếu bạn thấy không gian đó chưa đủ thân thuộc hay ấm áp, thì dù tiện nghi đến mấy, đó vẫn chưa thể là nhà của bạn. Đó phải là thứ do chính bạn cảm nhận và quyết định! Có nhiều người chỉ chọn điều kiện tốt, mà quên đi cảm nhận thật sự, chẳng mấy chốc, họ sẽ thấy lạc lõng! Tất nhiên, chọn sai thì có thể chọn lại. Người ta hay nói đến những thứ đại loại như rút kinh nghiệm, có thêm bài học mới. Nhưng đôi khi đó là sự chống chế cho những sai lầm không thể tha thứ được, và sợi dây kinh nghiệm thì rút mãi chẳng bao giờ hết, hay khi bát nước đổ đi, sẽ không thể lấy lại được. Và miền đất hứa không phải là miền đất mà những lời hứa được thực hiện.

Trở lại bộ phim tôi nhắc đến, ở phần cuối, cô gái đã cứu được tương lai, rồi trở thành người trao chiếc huy hiệu cho những người có chung niềm đam mê với mình, và đó là những người có tố chất, tiềm năng tự tạo cơ hội để có thể đặt chân đến Tomorrow Land, nhưng sự lựa chọn là ở chính bản thân mỗi người! Ai cũng vậy, ai cũng sẽ được trao cơ hội, thậm chí tự tạo cơ hội cho mình và có quyền lựa chọn! Đúng quá đi chứ!

Bởi vậy, miền đất hứa của tôi do chính tôi tạo ra và có thể ở bất cứ nơi đâu!

P.S. Chúc một nửa thế giới ngủ ngon!

Bình luận về bài viết này